Tình yêu tìm thấy

Tình yêu tìm thấy
Giờ đây anh và cô đang ngồi đối diện nhau, anh nhìn cô, một thoáng ngỡ ngàng hiện rõ trong mắt. Cô thản nhiên, lãnh đạm như chưa từng gặp dù trái tim đang gợn và nhức nhối vì kỉ niệm.
Phương Thảo
(Truyện ngắn của tôi)
Vậy là 5 năm đã trôi qua, 5 năm với biết bao chuyện xảy ra, đã biến cô, một con nhóc mơ mộng thuở nào trở nên cứng rắn, vững vàng và sắc lạnh như ngày hôm nay.
Nhớ ngày đó tình yêu của cô và anh cũng đẹp, cũng lãng mạn, đầy mơ ước như bao người. Những ngày cuối tuần hai đứa tung tăng hẹn hò, cùng tranh luận, chuyện trò. Cô cứ luôn nghĩ rằng, mình sẽ mãi là con bé lí lắc bên anh chững chạc và cũng thật mạnh mẽ.
- Anh đang nhìn ai thế? - Ngân quay sang hỏi anh đầy vẻ tò mò.
- Nhìn mấy em chân dài thôi mà. Anh cười lém lỉnh.
- Anh muốn ăn đòn phải không? Léng phéng là chết với em. Cô giả vờ bặm môi làm dữ với anh.
- Thế em không nghe câu "phụ nữ đẹp thì chỉ sống cùng được 3 tháng, phụ nữ tốt thì được 3 năm, còn phụ nữ khéo léo thì được cả đời" à.
- Vậy em thuộc loại nào thế? Ngân tròn mắt nhìn anh háo hức.
- Anh giả vờ suy tư: "Ưhm, em không đẹp, không tốt, không khéo léo nếu không muốn nói là vô cùng vụng về, nói năng cũng chẳng dịu dàng, tính tình thì ương ương dở dở. Ủa, mà sao em cái gì cũng không hết là sao nhỉ? Thật tội cho anh!" - Anh làm ra vẻ thiểu não, đáng thương.
- Vậy thì chia tay đi, chia tay mau cho tui - Ngân tức muốn điên lên - Dám nói người yêu như thế đấy, thật là quá lắm mà, đã không khen được một câu thì thôi ai lại vậy chứ.
- Vì thế anh sẽ sống cùng em cho đến tận kiếp sau, haha. Anh cười đắc ý.
Lật tập giấy tờ hợp đồng, cô cứ thế, nhìn anh và nói, khuôn mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc. Sau buổi họp, điện thoại báo tin nhắn hẹn ăn trưa của Thành, cô để anh lại cho đồng nghiệp và nhanh chóng rời khỏi bàn họp. Anh nhìn theo, nhức nhối đầy nuối tiếc.
Cô gầy đi nhiều quá, khuôn mặt được trang điểm kĩ làm nổi bật vẻ đẹp sắc sảo, mặn mà, tự tin nhưng nó gần như vô cảm trước anh. Chưa bao giờ anh lại muốn gần cô đến thế, gần hơn chút nữa để có thể nói với cô, hỏi han cô dù chỉ một câu thôi: "Em có khỏe không", nhưng anh cũng hiểu, cô đâu cần câu hỏi thăm đầy khách sáo đó.
Anh đã kiếm tìm cô suốt một thời gian dài, chưa bao giờ anh thôi nghĩ về cô. Giá mà ngày đó cô để anh có cơ hội giải thích dù chỉ một lần thì có thể mọi chuyện sẽ khác.
Ngày đó, cô là nữ sinh dễ thương nhưng cũng đầy kiêu kì trước những chàng trai như ngựa non háu đá, cô khơi gợi sự hiếu thắng lẫn ý muốn chinh phục cộng với một chút tò mò của cảm xúc tuổi mới lớn, nhưng chính sự thờ ơ của cô khiến cho hết thảy bị chạm tự ái, cô cứ vô tư sống với cái khoảng trời riêng ấy, không bận tâm một ai, cô từ chối phũ phàng bao lời hò hẹn.
Và rồi như một cuộc thách đố, những chiến hữu kéo anh vào cuộc, vì anh đẹp trai, thân thiện, giỏi giang là niềm mơ ước của bao cô gái trẻ. Anh cứ hỏi Ngân là con nhỏ nào mà khiến mấy thằng bạn anh điêu đứng, khốn đốn tới vậy, cho tới lúc diện kiến cô từ xa. Anh thấy cô cũng đâu có gì đặc biệt, thậm chí còn thua mấy cô gái vẫn thường đeo bám anh nhưng chính điều đó lại càng thôi thúc anh tìm hiểu và chẳng biết từ lúc nào, cả anh và cô đều bắt đầu bị thu hút bởi nhau.
- Anh nè, vì sao anh yêu em? - Cô nhìn anh như một đứa trẻ quen được chiều chuộng.
Câu hỏi của cô khiến anh chột dạ, hình như anh đã quên mất những chiến hữu của mình. Những kẻ đang đợi tin thắng trận của anh, những thằng bạn nối khố đang mong anh từng ngày thông báo tin vui rằng anh đã giành thắng lợi vẻ vang như thế nào.
- Anh nhìn cô, anh mắt chợt dịu dàng. Anh yêu em như em vẫn vậy thôi.
Câu trả lời của anh khiến lòng Ngân dịu nhẹ, cô thật sự tin anh sẽ là tình yêu của cuộc đời mình. Cô đâu biết rằng chính câu hỏi ấy đã kéo anh về cái thực tại mà anh sắp phải đối diện và thú nhận anh không muốn đùa giỡn với tình cảm của cô và mình thêm nữa bởi anh đã yêu cô thật.
Về tới phòng, đám chiến hữu nhào vào ồ ạt.
- Mày lậm con nhỏ đó rồi phải không? Khai mau để tụi tao còn biết.
- Ừh, tao không đùa với Ngân đâu, Ngân tin tao, tao không muốn đùa giỡn thêm nữa, nên coi như tao thua kèo nhưng tao và Ngân sẽ là một đôi.
Đám bạn chỉ còn biết mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.
- Thằng Tuấn điên rồi tụi mày ơi.
Anh nghĩ bụng, kệ tui nó muốn nghĩ sao cũng được, mình đang làm đúng mà.
Ngân đang ngồi say sưa ôn bài nhưng đầu óc cô thì như bay tới tận miền cực lạc nào, cô đang nghĩ tới anh, những câu đùa đầy hóm hỉnh, thông minh của anh luôn khiến Ngân đi từ ngạc nhiên này tới bất ngờ khác. Trong mắt cô lúc này, bầu trời như xanh và trong hơn mà cho dù ngoài trời bây giờ có là giông tố chăng nữa cũng chả sao, chỉ cần trong ánh mắt cô, bầu trời vẫn xanh là được. Cô vừa gõ nhẹ cây bút anh tặng vừa nghêu ngao hát: "Yêu là yêu có thế thôi, thu về làm mưa không ngớt, bong bóng nghe mưa, bong bóng không nghe giá lạnh", bỗng đâu nhỏ Huyền từ đâu chạy về hớt ha hớt hải, quăng cặp cái xịch rồi nói như súng liên thanh.
- Bà nghe chuyện gì chưa Ngân, mọi người đang đồn ầm lên chuyện của bà với lão Tuấn đấy.
- Ủa, chuyện người ta quen nhau thì có gì mà đồn - cô nghĩ chắc tại do anh quá nổi tiếng nên mới vậy.
- Thế bà vẫn chưa biết à, tụi nó bảo, lão Tuấn quen bà chỉ vì giao kèo với tụi lão Quân thôi.
Ngân thấy tim mình như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, một cảm giác khó chịu như xâm lấn lấy cô. Cô dường như vẫn không tin vội vặc lại.
- Bà đừng nghe tụi nó nói lung tung, anh Tuấn tuyệt nhiên không phải người như vậy.
- Không tin thì bà cứ đi tìm lão, ba mặt một lời là ra trắng đen cả thôi. Nhỏ Huyền giọng ra vẻ đầy quả quyết.
Chiều nay, cô ngồi đợi anh nơi hàng ghế đá quen thuộc trong khuôn viên trường, chưa bao giờ anh trễ hẹn với cô. Vườn tràm này là nơi hò hẹn yêu thích của các bạn sinh viên, bởi những hàng cây cổ thụ với tán lá cao lớn vây quanh che rợp bóng mát và nhẹ nhàng gánh lấy những hạt mưa bụi đầu mùa. Đây cũng là nơi học tập, thảo luận nhóm lý tưởng, bên cạnh một hồ nước trong xanh với cánh sen dập dờn trên mặt nước. Mải say sưa nghĩ mông lung, cô không biết anh đã nhìn thấy cô từ rất xa, bước chân nửa muốn chạy thật nhanh đến bên cô, nữa lại chần chừ do dự với những điều sắp phải thổ lộ.
Bước lại gần cô, nụ cười đang vẫy chào anh, mái tóc cô đang ánh lên màu bạch kim trong nắng, mái tóc xõa ngang vai phảng phất mùi thơm dịu nhẹ của dầu oliu đặc trưng. Nhìn ánh mắt cô, ánh mắt như gửi gắm sự tin tưởng, anh như không đủ can đảm để thú nhận mọi điều, rằng ngay từ đầu đó chỉ là một cuộc chơi.
- Ngân à, em tha lỗi cho anh.
Khuôn mặt Ngân từ ửng hồng như đang tái dần đi, cô đứng dậy bước chầm chậm quay đi như đã hiểu tất cả. Anh thẫn thờ rồi như chợt bừng tỉnh vội níu lấy tay cô rối rít.
- Ngân à, xin em cho anh giải thích, hãy cho anh một cơ hội.
Cô chỉ nhìn anh, nước mắt chực tuôn rơi, đau đớn, hụt hẫng, chới với không cất nổi thành câu, cô chẳng nói được gì, giật nhẹ bàn tay khỏi tay anh, cố chạy thật nhanh, mong sao tất cả chỉ là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng mà thôi.
Những ngày sau đó, mặc cho sự đeo bám của anh, những lời khẩn khoản, hối lỗi, cô dửng dưng, chỉ có duy nhất một lần vô tình gặp nhau ở hành lang hai người từng hẹn. Anh chỉ kịp nói câu.
- Ngân à... - cô vội cắt ngang như muốn chạy trốn, như muốn phủ nhận con người này cô chưa từng quen, chưa từng yêu.
- Hết rồi, anh đừng cô gắng nữa, vô ích thôi - nói xong, Ngân vội quay đi, nước mắt ướt nhòe mi mà mãi cô mới nhận ra mình đang khóc. Té ra cô yêu anh nhiều lắm nhưng có lẽ nó không lớn bằng niềm kiêu hãnh đang bị tổn thương và lòng tin bị phản bội. Cô biết cô không thể tha thứ cho anh.
Giọng Thành như kéo Ngân về thực tại.
- Sao em không ăn, em có điều gì lo lắng phải không? - Thành ân cần. Anh luôn thế, lúc nào cũng chu đáo và rất mực quan tâm lo lắng cho Ngân. Và có lẽ đó cũng là lý do Ngân chọn anh, một người tuy không mang lại cảm giác yêu nồng nhiệt, say đắm, cảm giác nhất mực cần có nhau nhưng biết đâu đó lại là cảm giác an toàn nhất để sau này dù có xa cũng sẽ không đau.
- Em không sao, công việc thôi anh - Ngân trả lời hờ hững.
- Ngân nè, em có nhớ hôm nay là ngày gì không? - Thành nhìn Ngân âu yếm.
- Ôi, em quên mất. Hôm này là kỉ niệm hai năm mình quen nhau, tại em bận quá thôi. Ngân thấy áy náy với người đàn ông đang ngồi trước mặt, anh là người rất đỗi nhẹ nhàng nhưng sao cô không có cảm giác anh là người cô yêu.
Thành đẩy món quà nhỏ về phía cô, dù chưa mở ra nhưng cô cũng có thể đoán được trong đó là cái gì.
- Tụi mình cưới nhau em nhé. Ba mẹ anh rất mong có được một người con dâu như em. Giọng anh hân hoan đợi chờ.
Cô cảm thấy rụt rè và thiếu tự tin khi phải trả lời câu hỏi của anh.
- Hãy cho em thời gian, đừng hiểu nhầm em vì anh làm em quá bất ngờ, em thật sự chưa chuẩn bị cho tình huống này. Cô nói với anh giọng khẩn khoản.
Hình như Thành cũng nhận thấy sự khó xử của cô, anh mỉm cười, an ủi.
- Anh không muốn gây sức ép cho em, anh tưởng điều đó sẽ làm em vui, anh sẽ đợi, anh đợi được mà, em đừng lo lắng hay căng thẳng quá nhé.
Có lẽ nghề nghiệp của một bác sĩ khiến anh luôn tâm lý để an ủi cô và làm cô có cảm giác mình như một bệnh nhân được anh ưu tiên đặc biệt.
Tuấn xuất hiện trước sảnh công ty như chờ cô đã lâu, cô bước lại gần anh, không còn lảng tránh nhưng ít nhiều nó cũng làm cô chạnh lòng.
- Anh có thể nói chuyện với em được không? Anh đã tìm em, đã luôn tìm em. Trước giọng điệu tha thiết đó cô không thể từ chối, không nỡ từ chối anh.
Cô ngồi lặng im nghe anh nói, cô cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho cô, cô tự vấn lòng mình về cảm giác nhói đau khi gặp lại anh liệu có còn được gọi là tình yêu. Sau 5 năm, liệu mọi cái có còn như xưa, ngay cả bản thân mình cô cũng nhận ra mình đã thay đổi biết bao nhiêu. Anh vẫn thế, thậm chí ngày càng phong trần hơn, từng trải và chững chạc hơn, cô thầm nghĩ, người như anh lúc này ra đường thiếu gì người vây quanh sao còn phải chạy theo cô bao lâu.
- Anh đừng trách mình nữa, em cũng không còn giận gì anh nữa, chỉ là một thoáng bất ngờ khi gặp lại khiến em không tự chủ được hành động thôi. Cảm ơn những tình cảm của anh nhưng tất cả giờ chỉ còn là quá khứ, em sắp kết hôn với người em yêu rồi, nếu có dịp em sẽ giới thiệu người đó với anh.
Dù cố gắng nói thật chậm nhưng cô biết tim mình đang đập rất nhanh và vội vã, có cảm giác mồ hôi đang thấm sau vạt áo mong manh của cô.
- Nếu đã thật sự quên sao thái độ em lại như thế. Ngân à, chúng ta đâu còn là trẻ con, anh biết anh sai và anh không có quyền níu kéo. Lần này anh chủ động đứng dậy, khi bóng anh khuất xa, cô ngước nhìn mảnh giấy anh đặt trên bàn: "Ngân, nếu em còn yêu hãy quay về chốn cũ. Hẹn em ở đó vào chiều nhạt nắng em nhé".
Mai cũng là ngày cô phải trả lời Thành, trả lời câu hỏi của người đàn ông tính tình ôn hòa, nhẹ nhàng như gió ấy. Đứng trên cầu nhìn dòng nước cuồn trào với những chiếc phà chở hàng hóa qua lại đều đặn trên sông cô tự trách mình: "Ngân, mày là con nhỏ đáng ghét, ngay cả bản thân mình mà mày còn không biết mình muốn gì".
Anh đã ngồi đó bao lâu, anh đợi cô tại vườn tràm này, hôm nay là cuối tuần nên không có sinh viên qua lại, trước những lời năn nỉ của anh, bác bảo vệ đành nhượng bộ. Một tiếng, hai tiếng trôi qua, anh đã ngồi đây từ lúc mặt trời lên cao cho đến giờ chỉ còn là một vệt đỏ thẫm trên nên trời xanh ngắt.
Cảm giác thất vọng như đang vây bủa, anh biết cô đã không tới. "Em vẫn không tha thứ cho anh sao Ngân?", một bàn tay đặt nhẹ trên vai anh, dù không ngoảnh lại anh vẫn có thể cảm thấy cái mùi dầu oliu dịu nhẹ quen thuộc ấy, cái mùi hương mà có lẽ suốt đời anh sẽ yêu như yêu chính người con gái của mình vậy.