Lời thề (3)

'Anh vừa về đến Hà Nội sáng nay. Mấy hôm vừa rồi bận quá không gọi điện cho em được. Tối nay gặp nhau nhé!'

Vũ Thị Thanh Bình
(Truyện ngắn của tôi)

Chỉ là một tin nhắn quá đỗi bình thường sau nhiều ngày không gặp, mà Khánh cũng khiến Thảo phải thấp thỏm mong chờ cả ngày hôm ấy. Chiều tối, chưa đến giờ hẹn cô đã chuẩn bị xong quần áo, trang điểm sẵn sàng từ lâu. Mỗi lần gặp Khánh đều khiến Thảo ngóng đợi háo hức như đứa trẻ vui sướng khi được người lớn hứa đưa đi chơi, dù rằng trong thâm tâm cô vẫn biết ngoài mấy câu hỏi han sức khỏe, công việc, mối quan tâm anh dành cho cô chỉ lại xoay quanh những câu chuyện về Linh mà anh chưa biết, hoặc đã biết nhưng vẫn muốn có người cùng mình ôn lại.

Mọi người bảo Khánh ích kỷ và độc ác, Thảo dở hơi và điên rồ. Nhưng cô chẳng hề quan tâm. Trong mắt Thảo sự ám ảnh của Khánh với Linh là biểu hiện của lòng thủy chung cô vẫn hằng khao khát có ở người yêu của mình. Mù quáng vì tình yêu, cô chỉ nhìn thấy ở Khánh một tâm hồn tổn thương và mất mát mà duy nhất có cô là người đủ khả năng đem đến cho anh những liều thuốc xoa dịu nỗi đau. Dù những liều thuốc ấy phải trích ra từ chính trái tim rỉ máu của mình.
- Dạo này em vẫn khỏe chứ?
- Em khỏe.
- Công việc thế nào?
- Vẫn ổn anh ạ.
Và không đợi cho Khánh hỏi thêm, Thảo tự kể ra câu chuyện mà cô biết đấy mới là điều anh muốn được nghe nhất.
- Tuần trước em đã về thăm Linh đúng ngày giỗ đấy. Ở lại chơi với bác một ngày nữa. Bác cũng kể là anh đã về trước một ngày vì còn phải đi công tác.
- Ừ, anh cũng cố xin đổi lại lịch mà không được.
- Lâu lâu không về thấy mọi thứ thay đổi nhiều thật đấy anh ạ. Từ hồi bố mẹ em bán nhà rồi chuyển hẳn sang bên kia em chưa về lần nào. May mà còn có nhà bác để ở lại chứ không thì chẳng biết đi đâu.

- Bố mẹ em đi cũng được hơn nửa năm rồi nhỉ?
- Vâng, bẩy tháng... Anh biết không, lúc về em có tranh thủ quay lại thăm trường cấp ba ngày xưa Linh với em cùng học. Bọn học sinh bây giờ khác lắm ấy, chả như bọn em ngày xưa...
- Thảo này - Khánh chặn lời Thảo đang thao thao bất tuyệt - em không cần phải kể với anh những chuyện ấy nữa đâu.
Cô ngạc nhiên nhìn Khánh. Đã lờ mờ nhận ra sự lãnh đạm bất thường của anh từ lúc mới bước vào trong quán, nhưng Thảo vẫn thầm hy vọng câu chuyện gợi nhớ kỷ niệm về Linh sẽ có tác dụng kéo anh lại gần mình hơn, như mọi lần.
- Sao tự nhiên anh lại nói thế?
Khánh kéo ghế của mình ngồi sát lại bên Thảo, khiến cho cô khẽ rùng mình, đỏ mặt quay đi.

- Nghe này, anh rất cảm ơn em bấy lâu nay luôn kể cho anh nghe những kỷ niệm rất đẹp về Linh. Anh biết em là bạn thân nhất của Linh, em cũng muốn ký ức về cô ấy còn sống mãi. Nhưng em không cần phải làm như thế nữa đâu.
- Anh nói thế là có ý gì? - Những lời của Khánh chạm vào góc khuất trong lòng Thảo khiến cô thấy nghẹn ngào muốn khóc.
- Ý anh là từ nay em không cần phải bận tâm đến chuyện của anh và Linh nữa. Em cũng có cuộc sống riêng của mình, đã đến lúc phải nghĩ cho bản thân em rồi đấy. Anh đã nói chuyện với mẹ của Linh và cả với Trọng. Nếu em không thể chấp nhận tình cảm của Trọng, thì cũng hãy xem xét việc đoàn tụ lại với gia đình. Anh không thể cứ đứng nhìn em phải bơ vơ một mình ở đây như vậy được.
- Được ở gần anh thì em không bao giờ cảm thấy bơ vơ cả - Thảo giàn giụa nước mắt quay sang nhìn Khánh van nài.

- Em đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi đấy thôi. Cuộc đời này anh đã thề chỉ yêu một người con gái, kể cả cô ấy có không còn bên cạnh thì anh cũng sẽ không từ bỏ. Anh trân trọng tấm lòng của em, nhưng anh không thể nào đón nhận nó được. Anh đã nghĩ cứ duy trì những cuộc gặp gỡ như thế này sẽ có ích cho cả hai ta, nhưng không phải thế Thảo ạ. Anh là người muốn níu giữ Linh lại mãi mãi trong lòng mình, chứ không phải em là người cần phải làm như vậy vì anh.
- Không đúng, là chính em muốn làm như thế, là do chính em! Anh hiểu không? - Thảo nắm lấy tay Khánh và lắc đầu liên hồi.
- Rồi sẽ có lúc em thấy hối hận đấy...
- Không, em không hối hận, em sẽ không bao giờ hối hận...
Cô úp mặt vào hai bàn tay khóc nức nở.
- Nếu em cứ như vậy thì anh sẽ không đến gặp em nữa đâu.

Câu nói ấy làm Thảo tan nát cả cõi lòng. Tất cả những đau xót mà bấy lâu nay cô cắn răng chịu đựng vì giấc mơ có ngày Khánh xiêu lòng đổi ý bỗng chốc hóa ra vô nghĩa. Giờ đây, chính anh cũng không còn cần đến cô, dù chỉ là với vai trò bạn thân của người yêu cũ. Thảo run run xô ghế đứng dậy và loạng choạng bước ra ngoài.
- Em định đi đâu thế? Để anh đưa về nhà - Khánh nắm lấy thay Thảo.
Nhưng cô đã vội giật tay lại như phải bỏng và vội vàng bỏ đi.
- Không cần! Em tự đi được. Anh không phải lo cho em đâu - Thảo nói trong nước mắt mà không quay đầu lại.
Còn lại một mình, Khánh thẫn thờ ngồi im lặng. Rất lâu sau, anh mới khẽ thì thầm một câu, không rõ là tự nói với chính mình hay với một người thứ ba vô hình bên cạnh: "Anh quyết định như thế là đúng có phải không?".

Thảo loay hoay không tài nào tra nổi chiếc khóa xe vào đúng ổ. Cô càng muốn chạy trốn nhanh thoát khỏi sự bẽ bàng đau đớn thì tay chân lại càng lóng ngóng run rẩy. Chiếc khóa trượt khỏi tay rơi xuống đất, mà mắt thì đã nhòe lệ, Thảo chẳng thể tìm nổi nó đang nằm ở đâu. Cô lại ôm mặt ngồi khóc nức nở. Đúng lúc ấy có một bàn tay ấm nóng đặt lên vai cô, nâng cô đứng dậy. Trọng ôm lấy Thảo thật chặt và để yên cho cô khóc đến mệt lả đi trên vai mình.
- Anh đã bảo là sẽ luôn chờ em mà - anh nhè nhẹ vuốt ve mái tóc của người con gái mà anh thề sẽ dành cả đời này để làm cho cô được vui vẻ và hạnh phúc.

Người ta bảo nước mắt cũng có tác dụng như ma túy, có thể tạm thời xoa dịu nỗi đau và khiến con người tạm quên đi thực tại. Nếu đúng như vậy hẳn là Thảo đã khóc nhiều lắm, vì lúc tỉnh dậy trong chính căn phòng trọ thân thuộc của mình, cô thấy đầu óc trống rỗng chẳng còn nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Bộ quần áo hôm qua cô mặc vẫn còn nguyên trên người, cửa phòng được khóa sập phía trong. Thảo định tìm chìa khóa phòng trong túi xách trên bàn thì nhìn thấy mảnh giấy nhắn có nét chữ của Trọng.

"Đừng kiện anh tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp nhé! Anh đã bảo sẽ có ngày cần đến chìa khóa sơ cua để đưa em vào nhà mà. Hôm nay cứ nghỉ ở nhà đi, anh gọi điện đến văn phòng em xin nghỉ rồi. Nước nóng cũng đang bật sẵn đấy. Em đi tắm cho thoải mái rồi xuống dưới nhà, anh đã nhờ bác chủ nhà nấu cháo rồi. Chiều tối đi làm về anh sẽ ghé qua".

Nước mắt của Thảo tưởng đã cạn kiệt mà giờ đây lại vẫn lăn dài trên má, loang lổ cả những dòng chữ dưới tay cô.

Còn tiếp...